☕ 5 phút đọc
Khi "Tiếng Anh Công Sở" Trở Thành Rào Cản Vô Hình
Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên bước chân vào tòa nhà kính chọc trời ấy. Sếp tôi, một người đàn ông với vẻ
ngoài chỉn chu đến mức đáng sợ, đã vỗ vai tôi và nói: "We need to circle back on this
low-hanging fruit."
Lúc đó, tôi chỉ biết cười trừ. Trái cây ở đâu? Tại sao phải đi vòng tròn? Sau này tôi mới hiểu, ngôn
ngữ cũng là một loại quyền lực. Khi người ta dùng những từ ngữ hoa mỹ, đôi khi không phải để giao
tiếp, mà là để tạo khoảng cách.
Dưới đây là những "mật mã" mà tôi đã phải học bằng cả mồ hôi và sự bối rối của tuổi trẻ:
- "Touch base": Không phải chạm vào cái gì cả, chỉ là một cái cớ nhẹ nhàng để hỏi
xem "tiến độ đến đâu rồi?".
- "Bandwidth": Cách người ta nói "Tôi kiệt sức rồi" một cách sang trọng. Nghe như
máy móc, nhưng lại chứa đầy sự mệt mỏi của con người.
- "Blue sky thinking": Hãy mơ mộng đi, nhưng nhớ là mặt đất vẫn ở đây. Một lời
mời gọi sáng tạo trong khuôn khổ.
Lời nhắn: Đừng để những từ ngữ ấy nuốt chửng bạn. Dù là "Synergy" hay "Deep dive", cuối cùng, sự
chân thành mới là thứ ngôn ngữ không cần phiên dịch.
🇯🇵 4 phút đọc
Trà Đạo Không Chỉ Có Trà - Bài Học Về Sự Tôn Trọng Từ Email Của Người Nhật
Có lần tôi gửi một email cho đối tác Nhật. Nội dung ngắn gọn, súc tích, đậm chất Mỹ. Hôm sau, tôi
nhận được một email trả lời dài gấp ba lần, mở đầu bằng những lời cảm ơn về thời tiết, về sức khỏe,
về sự hợp tác từ kiếp trước (có lẽ vậy).
Tôi nhận ra mình đã sai. Với người Nhật, email không chỉ là công cụ truyền tin. Nó là một nghi thức
trà đạo trên bàn phím. Mỗi từ ngữ đặt xuống phải nhẹ nhàng như cách người ta đặt chén trà.
Sonkeigo và Kenjougo - Sự khiêm nhường đến tận cùng
Văn hóa Nhật Bản dạy người ta hạ mình xuống để nâng người khác lên. Đó không phải là sự hèn kém, mà
là sự kiêu hãnh của kẻ biết mình là ai.
- Khi nói về họ, hãy dùng những từ ngữ lấp lánh như lụa là (Sonkeigo).
- Khi nói về mình, hãy dùng những từ mộc mạc như vải thô (Kenjougo).
Hãy nhớ: Một cái cúi đầu thấp không làm bạn thấp đi, mà làm đối phương nhìn bạn với sự trân
trọng.
🌧️ 6 phút đọc
Tại Sao Chúng Ta Sợ Nói Lời Xin Lỗi?
Hôm qua, tôi lỡ tay làm vỡ chiếc cốc yêu thích của đồng nghiệp. Chiếc cốc rẻ tiền thôi, mua ở siêu
thị. Nhưng tôi đã chần chừ suốt 15 phút chỉ để nhắn một tin: "Xin lỗi".
Tại sao hai từ đơn giản ấy lại nặng ngàn cân?
Có lẽ vì trong thế giới của người trưởng thành, lời xin lỗi thường bị đánh đồng với sự yếu đuối, sự
thất bại, sự thừa nhận rằng "tôi sai". Và bản ngã của chúng ta, cái tôi to lớn ấy, không cho phép
điều đó.
Nghệ thuật của sự tổn thương
Nhưng bạn biết không, lời xin lỗi chân thành có sức mạnh chữa lành kỳ diệu. Nó không xóa đi vết nứt
trên chiếc cốc, nhưng nó hàn gắn vết nứt trong mối quan hệ.
Đừng nói "Xin lỗi nếu làm bạn buồn". Đó là sự ngụy biện. Hãy nói "Tôi xin lỗi vì tôi đã làm vỡ cốc".
Hãy nhận trách nhiệm trọn vẹn. Sự dũng cảm lớn nhất của một con người không phải là không bao giờ
sai, mà là dám đứng thẳng người và nhận mình đã sai.
🌱 7 phút đọc
Cái Cây Trong Văn Phòng Và Bài Học Về Sự Tĩnh Lặng
Góc văn phòng tôi có một cái cây kim tiền. Nó đứng đó, im lặng giữa tiếng gõ bàn phím lạch cạch,
tiếng chuông điện thoại réo rắt và những tiếng thở dài về deadline.
Có những ngày tôi thấy mình như đang chạy trên một chiếc máy chạy bộ khổng lồ, mồ hôi nhễ nhại mà
chẳng đi đến đâu. Những lúc ấy, tôi nhìn cái cây. Nó vẫn xanh, vẫn ra lá mới mỗi tuần, dù chẳng ai
nghe thấy tiếng nó lớn lên.
Chậm lại một nhịp
Chúng ta đang sống trong một thế giới tôn sùng tốc độ. "Fast food", "Fast fashion", và cả những cuộc
hội thoại nhanh đến mức không ai kịp nghe ai nói.
Nhưng sự trưởng thành cần thời gian. Sự nghiệp cần thời gian. Và một tâm hồn bình yên cũng cần thời
gian để bồi đắp. Đừng ép mình phải nở hoa khi chưa đủ nắng. Hãy học cách tĩnh lặng như cái cây kia,
cắm rễ thật sâu vào kiến thức, và vươn mình ra ánh sáng từ từ.
Đôi khi, đứng yên cũng là một cách tiến về phía trước.